Friday 24 July 2015

Quà cho trẻ vùng cao ??

Quà cho trẻ vùng cao ?
VN có câu ca dao:
Có làm, thì mới có ăn
Không dưng, ai dễ, đem phần đến cho??
1 cô bạn tôi, mới gửi cho tôi 1 cái ảnh, đó là ảnh anh chị đang xem, chị em chú bé đáng thương đang xin tiền ở đỉnh 1 con đèo.
Rất đông người qua đây, ai cũng cho quần áo, sách vở... và đôi khi tiền. chúng nó hẹn nhau trên mạng gom quà và đóng gói và mang lên vùng cao.
Thế là, trẻ con đến đông dần, chúng bỏ học, tụ ở đỉnh đèo, nơi đông xe đỗ ngắm cảnh, và chờ.
Chờ gì ? chúng chờ xe xe du lịch dừng đỉnh đèo chụp ảnh và lũ trọc phú ngu học đạo đức giả ( địt mẹ chúng mài lắm nữa ) phát quà.
Chúng không biết, khi chờ, ngày qua ngày, chúng đã thành ăn mài chuyên nghiệp, chúng thậm chí biết ai có nhiều tiền, ai dễ mở hầu bao.
Thàng bố con mẹ chúng, tự nhiên, ko hẹn mà thành những kẻ chăn ăn mày, và ngày càng chuyên nghiệp, chúng nhận ra, con trẻ mà mặc quần áo đẹp, xin đc ít hơn đứa cưởi truồng, trời càng rét mặc càng phong phanh, thì càng có nhiều cơ hội đc cho quần áo ấm và tiền. và trẻ con luôn luôn rách rưới ở đó, dù chúng mài có đổ 1 xe ben quần áo trẻ con xuống hôm trước.
Những thứ đc cho đó, sẽ đc chuyển ra bán ở phố huyện ngay là luôn. Và con trẻ lại đến đó và chờ quà, không học hành, bố mẹ chúng bú diệu và không làm ăn gì nữa, hôm nào ít quà, chúng không hài lòng.
Tôi cũng biết, người trưởng bản dân tộc ở đó không ưng, ngàn đời nay, họ không có văn hóa ăn xin kiểu đó, đó là nỗi nhục, họ dọa đập kính xe lũ du lịch ngu học nếu dừng xe làm từ thiện kiểu ngu học, và họ đã làm thật, bằng cách cho người nhắc nhở lũ chó đẻ nếu dừng đỉnh đèo ngắm cảnh, thì hãy chụp ảnh và cút, dcm chúng mài đừng có từ thiện vớ va vớ vẩn. chúng tao đéo cần quần áo sách vở mì tôm, địt mẹ chúng mày. Hãy đừng cho gì để trẻ đi học, để bố mẹ chúng lên nương.
Tôi cũng đã đọc một bạn mạng mà tôi gọi là sư phụ tên Anhoangtrungtuong lừng danh, khi anh muốn cho tiền dăm đứa trẻ cù bơ cù bất ở 1 vùng cao, anh ngồi trên utu, nói xe đéo nổ đc máy, và nhờ chúng đẩy cỡ gần 1 km, mồ hôi ướt áo chúng, sau đó, anh trả công chúng 1 khoản tương đối.
Thàng nào lười ko đẩy, đương nhiên ko có tiền.

Xe của anh hoàn toàn không hỏng.


Monday 20 July 2015

Sự tích miếu tình yêu bất tử

Chuyện cổ lừa : "Sự tích miếu tình yêu bất tử" 

Ngày xửa ngày xưa, trên 1 xứ sở hình rươi, ở 1 làng nọ, có 2 người yêu nhau tha thiết, cô gái tên gì đó, nhưng cô có hàm răng tuyệt đẹp, đen nhưng-nhức ( thời đó mốt liền bà xứ đó là nhuộm răng có màu đen khỏi phải oánh răng đỡ tốn ) và đều tăm-tắp, thành ra mọi người gọi cô là nàng răng đen nhưng - nhức.
Chàng trai và nàng răng đẹp yêu nhau lắm, họ thề bồi, buộc chỉ cổ tay sẽ sống chết bên nhau... suốt cả cuộc đời này. (hồi đó chưa có nhẫn)
Đời tưởng chả có gì đẹp hơn, họ ước hẹn ngày cưới, 2 gia đình gặp nhau, tay bắt mặt mừng, cả làng hoan hỉ cho đôi uyên ương trai tài gái răng đen nhưng-nhức.
1 buổi sáng, đôi nam thanh nữ tú đó đi dạo dưới lũy tre ở triền đê, thấy bên kia sông có 1 cái chùa, họ bèn bảo nhau sang cúng bái, để cầu giời cho tình yêu đẹp mãi.
Nói là làm, đôi trai tài - gái răng đen nhưng - nhức thuê 1 con đò, chèo sang với chuối oản hương, cầu duyên cầu tài cầu lộc, hoan hỉ vô cùng, nhẽ không cần tả.
Lượt về, gió máy thế đéo nào, nước tràn vào thuyền, anh lái đò cuống quá làm đò tròng trành, thế là đò chìm ngỉm, anh lái liệu sức mình có hạn, bơi 1 mạch vào bờ. kệ mẹ đôi uyên ương.
Chỉ còn chàng trai và cô gái bơi lóp - ngóp, chàng bơi rất kém, cô răng đen nhưng - nhức không biết bơi, cô bám chặt anh. cả 2 khả năng cao chầu Hà bá...
Thì đéo nói nhiều, chàng túm tóc cô chửi : " cút con mẹ mày đi" và đấm cô 1 cú cực mạnh vào mồm, gẫy hoàn toàn hàm răng đen nhưng - nhức, cô phải buông anh ra, chàng trai quả cảm bơi 1 mạch vào bờ, lăn ra vệ sông thở hồng-hộc.
Cô gái đã từng có tên răng đen nhưng -nhức, may thay, vớ đc cây chuối, cô cũng bơi được vào bờ, sờ hàm răng, thở dài, rồi nằm vật ra.
Khi tỉnh lại, họ nhìn nhau không nói lên lời, rồi mỗi người đi 1 ngả.
Hôn lễ của họ bị hủy, cô gái mất hàm răng, mất luôn cái tên đẹp :"nàng răng đen nhưng nhức".
Chàng trai bị dân nàng cười chê vì bỏ cô giữa dòng sông, chàng thanh minh : "cứu cái đầu buồi bố mày đây này, cứu thì cả 2 cùng chết nhe mẹ mài răng ra rồi"
2 người, cô lấy chồng làng bên, chàng lấy vợ xóm bãi, sinh con đẻ cái rồi chết già, nhớ mối tình đằm thắm, dân chôn họ cạch nhau và lập miếu thờ, đặt tên miếu là "miếu tình yêu bất tử".
Mỗi lần về quê, tôi lại ra thăm miếu, và nhớ về cô gái đã từng có hàm răng đen nhưng - nhức.

Hết mẹ chiện cổ : "miếu tình yêu bất tử".

 ảnh đéo liên quan


Thursday 16 July 2015

Khu công nghiệp hay lúa nước

Nói ngay, dân cần khu công nghiệp, đéo ai cần lúa nước.
Đéo tin tôi, mời gõ vào thàng Gúc : nông dân trả ruộng.
Nếu hỏi nông dân rằng họ muốn con họ làm gì, họ sẽ nói ngay: đéo phải làm nông dân.
Vì nông dân với mấy sào ruộng khoán luôn đói méo mồm.
Nông dân, cũng là thất nghiệp trá hình, 1 năm họ chỉ làm việc thực sự 1 tháng, còn đâu chống cuốc đứng ngắm đầu bờ, đi sờ cái lờ xem có cá hay ko? hoặc nằm chỏng dái lên ngủ dưới gốc gạo, bóng đa, hay sân đình ngồi bắt chấy cho nhau rồi cho mồm cắn bép 1 phát.
Một khu trồng lúa nước như Cẩm điền quê tôi, đủ cho 1300 hộ dân làm nhúc nhắc và thở hắt ra nếu chỉ trông vào lúa.
Nhưng nếu thành 1 khu công nghiệp, nó có việc làm cho 2 vạn cần - lao ( nhắc lại : 20 nghìn ), và chừng đó ăn theo như cơm phở, cà phê ôm, karaoke, ghi lô đề, gái điếm.....
Vậy, Cẩm Điền phải mừng khi anh quan tổng Hải Dương lôi đc anh Singapo VSIP vào đầu tư với vốn ban đầu trên ngàn tỷ chứ ??
Đương nhiên, người mừng nhất là nông dân vùng đó, họ không phải bám đít trâu, cầm 1 khoản tiền bằng cả nhà trồng lúa suốt đời, nhà đất vùng họ tăng giá từng ngày, và nếu vẫn thích cày, họ đc chọn ruộng ở nơi khác.
Dân Cẩm điền không ngu, trên 1 nghìn hộ đã nhận tiền vui vẻ.
Thì lòi ra 1 nhóm nhỏ, họ cũng ỉa mẹ vào lúa, nhưng họ muốn nhiều tiền hơn số đông kia, tôi trích báo :
" 2008 đã có trên 90% hộ đã nhận tiền đền bù. Hiện có 56 hộ chưa nhận tiền nhưng có những hộ nhận tiền rồi vẫn ra, đòi đền bù 250 triệu đồng/sào. Tỉnh Hải Dương khoanh lại 50 ha làm đường đầy đủ để dân canh tác, nhưng dân không đồng ý." hết trích.
Khôn nhờ hehe, họ đòi tiền, chứ không phải vấn để cấy lúa, vì họ đc trả đất khác có đường vào đàng hoàng, nhưng họ vẫn đéo vào hehe khôn lỏi thật.
Như vậy, anh chị mạng lắc não 1 phát giúp tôi, xem cái gì có lợi hơn cho dân??
1 khu công nghiệp đại bự giải quết công ăn việc làm cho 2 vạn cần lao, hay trì hoãn để khóc thương cho 1 chị tham lam ngu học dòng họ nhà Tô vĩnh?
Và nếu dân ai cũng tham như chị ta và lũ đồng đội khốn khiếp của chị, thì những nhà đầu tư sẽ chạy hết. Xứ Lừa sẽ đéo xây được bất kì 1 thứ gì to to.


 Rồi lại nhúc nhắc cấy lúa với nhau, ngửa mặt trách trời, nhe hàm răng vẩu và luôn mồm kêu khổ.